05.06.2019

Hành trình làm supporter tại Thụy Sĩ

24 giờ với gió lạnh, bùn lầy và nhiệt độ gần 0 độ C.
24 giờ tự vấn bản thân tại sao lại tự đoạ đày bản thân thế này.
24 giờ chia sẻ hồi hộp, lo lâu, chờ mong và háo hức với những bạn supporter khác.
24 giờ vật vã và mệt mỏi nhưng cực kỳ xứng đáng.
24 giờ tự hào vì đã vượt qua bản thân đã vượt qua hành trình gian khổ.

Tôi nhận lời trở thành supporter cho một người bạn rất thân cho cự ly 100 km một cách hết sức bâng quơ vào tháng 5, 2017. Tôi chẳng biết ất giáp gì về giải chạy Ultra Trail Mont Blanc (UTMB®) cho đến khi chị ấy ngỏ lời. Trong lúc đó, tôi chỉ nghĩ rất ngây thơ là giải chạy này chắc cũng như đợt mình đi leo núi Lang Biang thôi mà, ngắm cảnh là chính, đi bộ đường núi là phụ. Đến khi có mặt tại Chamonix, một thị trấn bé xíu xinh xẻo nằm tại điểm giao giữa Thuỵ Sĩ và Pháp, tôi mới vỡ lẽ ra nó thật sự khó khăn đến thế nào.

Chúng tôi bay từ Việt Nam sang Paris, từ Paris đánh một tour sang Vienna ở Áo, Hondonin và Praha ở Cộng Hoà Séc rồi lang thang ở Budapest ở Hungary rồi mới kéo vali ba lô sang Geneva, Thuỵ Sĩ. Xuống xe bus tại trạm dừng Chamonix đúng nửa khuya, chúng tôi như hai chiếc lá héo cùng nhau đi tìm nhà nghỉ (Chalet) đã đặt trước trên con đường dốc tối đen không một ánh đèn và cũng không một bóng người. Với đầu óc tưởng tượng rất phong phú, bụng tôi bắt đầu đánh lô tô vì sợ lỡ đâu có một con gì đấy rất to, đầy răng nanh như con gấu nhảy ra từ bụi rậm thì chắc hai đứa con gái vất hết cả giỏ túi, ôm đầu chạy như vỡ trận. May quá, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được đúng nhà, vào được đúng phòng của mình để nghỉ ngơi. Lúc đó đã là 2 giờ sáng, thôi thì cứ nghỉ ngơi đã, cảnh đẹp mùa thu lãng mạn chúng tôi sẽ ngắm vào ngày mai.

Chamonix là một thị trấn nhỏ cực kỳ xinh xắn với những ngôi nhà gỗ trên đồi với rất nhiều hoa rực rỡ sắc màu, thời tiết mát mẻ rất lý tưởng để thả bộ ngắm cảnh ven đường. Ở đây chúng tôi gặp gỡ rất nhiều bạn tham gia thi chạy trail UTMB® khi nhận số báo danh và cẩm nang thông tin về sự kiện. Với đầu óc cẩn thận, tôi cùng chị bạn vào siêu thị nhỏ trong phố chính để mua đồ ăn, trái cây và các loại hạt để chuẩn bị cho 24 giờ khổ ải sắp tới.

Cự ly 100km bắt đầu lúc 9 giờ sáng nhưng chúng tôi đã dậy từ 5 giờ, gói ghém đồ đạc vào ba lô, kiểm tra số báo danh, phiếu đi xe bus cũng như cẩm nang thông tin và bản đồ rồi đi bộ ra trạm xe bus của ban tổ chức để lên đường đến thị trấn Courmayeur – nổi tiếng với khu du lịch trượt tuyết Mont Blanc – để dự lễ khai mạc cự ly chạy rồi khởi hành chặng đua. Cự ly 100km có hơn 2.300 vận động viên tham dự từ rất nhiều quốc gia, chủ yếu từ châu Âu và Mỹ. Rất nhiều vận động viên có cả gia đình, bạn bè và người yêu đi cổ vũ và hỗ trợ, thậm chí còn đem theo cả những “người bạn bốn chân” đi cùng. Sau nghi thức múa “cầu may” mở màn, trưởng ban tổ chức đứng ra dặn dò các vận động viên trước khi nổ phát sung khai mào. Tôi cứ cảm giác như mình đang chào từ biệt các chiến sĩ ra trận và không biết họ sẽ về đích lúc nào vì chặng đường trong 24 giờ tới sẽ cực kỳ khó khăn với nắng gió, mưa tuyết, bùn lầy và bóng đêm. Nghĩ đến đó, nước mắt cứ rơm rớm chực trào ra, tôi giơ tay che mặt, dặn mình phải mạnh mẽ vì bạn mình cần mình luôn tươi tỉnh để còn hỗ trợ chị ấy tại các điểm gặp mặt tiếp theo.

Suốt chặng đua, bạn tôi phải vượt qua tổng cộng 3 ngọn núi cao ở dãy núi Alps (An-pơ), trong đó có đỉnh Grand Col Ferret với độ cao 2.500 mét cách mặt nước biển. Đây là điểm giao giữa Thuỵ Sĩ và Ý nổi tiếng với những ngọn gió mạnh mẽ mang theo tiếng vọng của núi rừng. Nếu qua được đỉnh Grand Col Ferret này trong thời gian quy định, coi như bạn nắm chắc 50% khả năng về đích đúng giờ. Trong khi suy nghĩ và cầu nguyện cho bạn mình vững chân chạy, tôi cầm máy ảnh đi lững thững dạo quanh thị trấn Courmayeur đầy hoa mùa thu rồi chợt nhận ra Courmayeur sao mà lãng mạn đến thế. Cũng nhà gỗ mái chạc nghiêng, cũng sân vườn dây leo, bãi cỏ xanh mướt và những khóm hoa đủ màu sắc tươi tắn khoe mình trong nắng thu. May sao sáng hôm ấy thời tiết rất đẹp, nắng vàng chan hoà khắp nơi cùng gió mát hơi se lạnh khiến cho việc đi bộ dạo phố trở nên hết sức thi vị. Tôi ghé vào tiệm cafe địa phương mua 1 chiếc bánh croissant và ly cappucinno nóng thơm nức béo ngậy để nạp năng lượng để rồi cảm thấy tội lỗi khi bạn mình thì chỉ có thể nạp nước và gel dinh dưỡng trên đường chạy gập ghềnh. Thôi thì ăn bánh uống cà phê xong, tôi sẽ quẩy ba lô chất đầy thức ăn nhanh, hoa quả và quần áo, khăn, mũ, găng tay cho bạn mình thay đổi lên check point tiếp theo.

Tôi gặp lại bạn mình ở 3 điểm check point mà ban tổ chức cho phép supporter vào đón vận động viên. Đi đến được những điểm check point này cũng phải là việc dễ dàng vì ban tổ chức thay đổi địa điểm cho supporter đón xe hằng năm. Mọi thứ càng trở nên rối rắm hơn khi tiếng Anh không phải là ngôn ngữ chính ở địa phương này mà mọi người chủ yếu nói tiếng Pháp hoặc tiếng Đức. Rốt cuộc, tôi lại trở thành người dẫn đường cho một nhóm supporter với nhiều quốc tịch từ Mỹ đến Tây Ban Nha đến Nam Phi và Hàn Quốc. Tôi đánh bạn với một cô gái đến từ San Francisco để cổ vũ cho bạn thân của mình cũng tham gia chạy cự ly 100km giống bạn của tôi. Louisa cũng trạc tuổi tôi, tóc nâu xoăn tít và đôi mắt sáng long lanh, làm trong ngành quảng cáo và cũng dành dụm tiền để đi một chuyến bay dài đem theo nhiều đồ dùng cho bạn mình. Ngồi trên xe bus và cùng nhau đi bộ lên dốc xuống đồi hơn 25km suốt hành trình làm supporter, chúng tôi trở nên thân thiết và hẹn nhau một ngày không xa sẽ gặp lại ở San Francisco để chèo ván SUP. Chúng tôi cùng nhau ngắm nhìn những đồi núi xanh mát của dãy Alps hùng vĩ và thầm nghĩ đến những người bạn đang nỗ lực chạy trên những con đường trail đầy khó khăn của mình.

Trời đổ mưa to vào lúc gần tắt nắng. Trước khi gặp bạn mình ở trạm Champex-Lac, tôi đã thồ ba lô nặng đi lòng vòng lên đồi dốc cao hơn 2 cây số để đến khu lều trạm dừng. Ở đây có lều và giường xếp để vận động viên có thể nghỉ ngơi chợp mắt nếu cần hoặc khu lều to để giúp supporter gặp gỡ và hỗ trợ vận động viên. Khi gặp bạn, bao nhiêu lớp áo che mưa che gió của chị đã sũng nước, nón lưỡi trai cầm lên đã thấy lạnh buốt và lấm lem bùn đất. Sau khi lăng xăng lấy súp có muối điện giải, bánh mì và phó mát để giúp chị nạp ngay năng lượng cần thiết, tôi rút hết áo lạnh, khăn len và mũ len cho chị, còn mình chỉ mặt áo thun giữ nhiệt và áo phao chạy đi hong áo và găng tay cho chị. Tôi biết rằng với hai lớp áo này, tôi sẽ khó mà chịu đựng nổi cái lạnh gần 0 độ tại trạm dừng cuối cùng ở Trient.

Hai chị em ngồi cạnh nhau chụp selfie để gửi về cho mọi người ở Việt Nam, an ủi động viên nhau và dặn dò nhau trước khi chị lại tiếp tục cung đường chạy đua của mình. Tuyệt nhiên, không ai đả động đến việc tâm lý của bản thân mình đang lung lay đến thế nào vì thời tiết khắc nghiệt cũng như bầu trời tối đen đầy mây mù của Mont Blanc. Thôi thì cũng là 2/3 quãng đường rồi, chỉ cố gắng thêm chút nữa là mình đã có thể thở hắt ra và tự hào vì đã vượt qua chính mình trong thử thách này.

Tôi đến trạm Trient khi đã quá nửa đêm. Gần 1/3 số vận động viên đã rơi rụng khỏi đường đua phần do gặp chấn thương, phần do kiệt sức. Tôi nhìn thấy quanh mình những gương mặt phờ phạc vì sương gió, những ánh mắt trũng sâu vì thất vọng và những con người ngồi thừ ra như tượng hoặc thất thểu đi lấy súp nóng một mình mà lòng mình nặng trĩu. Bạn tôi đâu rồi? Chị ấy có chịu nổi cái lạnh 3 độ C ở trên đồi không? Phần vì lo lắng bồn chồn, phần vì rét cóng, tôi đi đi lại lại trong lều khi những supporter khác ngồi ngủ gà gật vì bản thân họ cũng rất mệt mỏi. Một lúc sau, tôi quyết định đến làm quen với một gia đình người Hà Lan có dắt theo một chú chó Collie lông dài rất đẹp. Bác gái kể tôi rằng con rể của bác năm nào cũng tham gia giải Ultra Trail ở đây và năm nay là lần đầu anh ấy đăng ký chạy cự ly 100 km. Thế là cả gia đình bao gồm hai vợ chồng cùng bố mẹ vợ và chú chó Collie đèo nhau trên ô tô từ Hà Lan sang Chamonix để tham gia cuộc đua cùng nhau. Chú chó Collie với bộ lông trắng pha nâu óng mượt cũng có cùng tâm trạng như tôi, bồn chồn, lo lắng mong ngóng chủ của mình. Ngồi cười nói một lúc, tôi mở tấm chắn gió bước ra khỏi lều và bầu trời đêm lúc đó lấp lánh ánh sao. Tôi nghe thông reo, gió hát và cả một tấm lưới sao đêm chợt bừng sáng khiến tôi đột nhiên mỉm cười. Tôi hít thật sâu không khí của núi rừng, lòng bình tĩnh lại và tôi tự nói với bản thân mình rằng cả tôi và bạn mình sẽ cùng vượt qua thử thách cho đến chặng cuối cùng. Gì thì gì, bao vất vả gian khó cũng chỉ giúp bản thân mình trở nên mạnh mẽ và vững tin vào năng lực cũng như ý chí của bản thân hơn. Lúc đó, tôi chợt nghĩ chắc bạn mình sẽ có lúc dừng lại hít thở, ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao và sẽ có cùng suy nghĩ như tôi. Nhìn lại đồng hồ, lúc đó đã gần 3 giờ sáng.

Đích đến cuối cùng là ở Chamonix. Một chuyện hết sức éo le xảy ra là tôi kiệt sức ngủ gục trên ghế sofa khi đi xe bus từ Trient về Chamonix và đi bộ từ khu trung tâm thị trấn về nhà nghỉ để giặt sấy quần áo cũng như lấy quần áo ấm mới cho bạn mình thay ở đích đến. Tôi choàng tỉnh khi Jax – một bạn supporter người Mỹ ở cùng nhà – quay về từ trạm dừng cho chặng đua 170km. Hoảng hồn khi nhận ra là chỉ còn 15 phút nữa là đến 9 giờ sáng – thời điểm mà tôi hẹn gặp đón bạn mình ở vạch đích đến, tôi vội vàng thay quần áo và vác ba lô phóng ào ra khỏi nhà. Jax rất tốt bụng đã kéo tôi ngay lên xe hơi và chạy vòng vèo (do cấm đường) đến ngay khu đích đến nhanh nhất có thể. Khi xuống xe và chạy hộc tốc đến vạch đích đến, tôi thấy bạn mình đang đứng tiu nghỉu, có lẽ đang suy nghĩ xem supporter của mình sao chẳng thấy đâu hay đã lăn ra xỉu chỗ nào rồi. Khi nhìn thấy tôi đang chạy tới với tốc độ tên lửa, bao nhiêu vẻ mệt mỏi trên mặt chị biến mất và thay bằng nụ cười thật lớn thật tươi. Hai chị em mừng mừng tủi tủi ôm chầm lấy nhau suýt bật khóc rồi kéo nhau lên sân khấu trao mề đay chụp nhiều hình kỷ niệm. Sau khi hoàn tất toàn bộ thủ tục cần thiết để nhận quà lưu niệm và chứng nhận hoàn tất chặng đua, chúng tôi thư thả uống cà phê và ăn sáng để nạp lại năng lượng cần thiết. Chamonix ngày hôm đó trời xanh ngắt với nắng vàng ấm áp cùng hoa lá tươi tắn rực rỡ như để chào mừng những “chiến binh” đã hoàn tất chặng đua đầy khắc nghiệt này. Chúng tôi không nói chuyện nhiều, chỉ cùng nhau ngồi ngắm trời mây và những vận động viên khác chạm đích đến trong sự mừng vui của gia đình và bạn bè rồi nghĩ thầm “Ừ, du lịch để trải nghiệm đường đua gian nan ở chốn núi rừng nên thơ Thuỵ Sĩ. Tại sao không?”

Bài viết cho tạp chí Wanderlust Vietnam – số tháng 5, 2018.

Đặt tour Đặt phòng